Ôn Văn im lặng một lúc lâu, anh không biết có nên thả Hùng Ưng hay không.

Cưỡng chế bắt cậu ta đi, Ôn Văn cảm thấy nó không hợp với ý của mình, nhưng nếu thả cậu ta đi, trái tim ma quỷ kia chính là một quả bom hẹn giờ, không thể để mặc nó không ai giám sát.

Lòng người có đôi khi chính là không đáng giá tin tưởng như vậy, cho dù trước kia Hùng Ưng làm nhiều chuyện như vậy, Ôn Văn cũng không đảm bảo trước khi chết cậu ta sẽ không thuận theo ý muốn của trái tim ma quỷ.

Mà hiện giờ sinh mạng của Hùng Ưng chỉ còn lại một năm, lại không thể vì người khác mà chiến đấu, vì thế bảo cậu ta gia nhập Hiệp Hội Thợ Săn là không có khả năng.

Suy nghĩ một phen, Ôn Văn nói với Trường Tôn Cảnh: "Nếu tôi đã bắt được cậu ta thì nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, kế tiếp giao cho thợ săn thành phố Khánh Xuyên bọn anh xử lý."

"Một năm cuối cùng của cậu ta, bọn anh nhất định phải giám sát thật tốt, nếu cậu ta gặp phiền phức, trong tình huống tôi có đủ khả năng, tôi sẽ giúp một lần.

Nói xong, Ôn Văn liền xoay người rời đi.

Ở ngoài sáng, giao cho Hiệp Hội Thợ Săn xử lý là cách tốt nhất, mà hiện giờ Ôn Văn chuẩn bị xử lý chuyện viện bảo tàng, sau đó sẽ để Hùng Ưng gia nhập trạm thu nhận.

Cho dù sức mạnh của trạm thu nhận không thể giúp Hùng Ưng thoát khỏi cái chết, nhưng ít nhất Hùng Ưng sẽ luôn nằm trong lòng bàn tay Ôn Văn.

Công việc giải quyết tốt hậu quả, Ôn Văn không tham gia, bởi vì hiện giờ tất cả tâm tư của anh đều đặt vào viện bảo tàng.

Không chờ tới ngày hôm sau, Ôn Văn đã trực tiếp tới bên ngoài viện bảo tàng.

Lúc này thời gian đại khái khoảng ba giờ sáng, không gian an tĩnh, chỉ có tiếng hoạt động của đám sinh vật hoạt động về đêm như mèo hoang và lũ dơi.

Ôn Văn đứng trong bóng râm bên ngoài viện bảo tàng, ánh mắt âm u.

Anh muốn tìm được tin tức mình muốn ở trong viện bảo tàng này, nhưng trực tiếp xông vào hỏi chính là phương pháp ngu xuẩn nhất.

Hiện giờ Ôn Văn không biết viện bảo tàng này rốt cuộc thuộc về ai, có bao nhiêu thế lực, thậm chí cũng không biết đối phương là địch hay bạn.

Vì thế Ôn Văn cần phải thử viện bảo tàng này một chút, vì thế anh tiến vào trạm thu nhận, đi tới bên ngoài phòng giam Từ Hải.

Lúc này Từ Hải đang cầm một vài công cụ kỳ quái đang bận rộn với những phần tay chân cơ thể không phải nhân loại, trên những phần thi thế này đều quanh quẩn hơi thở không may, người bình thường nhìn thấy hình ảnh này thậm chí có khả năng sẽ bất tỉnh.

"Đã giao số này cho mày một khoảng thời gian rồi, có thành phẩm chưa, tao cần dùng." Ôn Văn nói với Từ Hải.

Thấy Ôn Văn tới, Từ Hải ngừng công việc trong tay, cung kính nói với Ôn Văn: "Thưa ngài, con rối siêu năng khó làm hơn con rối bình thường rất nhiều, hiện giờ tôi chỉ mới hoàn thành một con rối cấp Tai Hại thôi..."

Không sai, hiện giờ Từ Hải đang chế tạo con rối siêu năng, nguyên liệu sử dụng chính là thi thể của đám ác ma.

Lần trước khi tập kích cứ điểm ác ma, Ôn Văn không chỉ bắt được một số ít ác ma mà còn mang về một lượng lớn xác ác ma.

Bởi vì đám quái vật ra tay không phân nặng nhẹ, ác ma chết nhiều hơn sống không ít, số thi thể đó Ôn Văn giao hết cho Từ Hải, để hắn chế tạo con rối siêu năng.

Chỉ cần có đủ nguyên liệu, cho dù là xác người siêu năng hay xác quái vật, Từ Hải đều có năng lực chế tạo ra con rối có thực lực người siêu năng, với thực lực của hắn bây giờ thì giới hạn cao nhất là cấp Tai Hại.

Trước khi gặp Ôn Văn, hắn đã từng dùng xác báo ma ba đuôi để chế tạo ra con rối cấp Tai Hại.

Loại con rối này tuy kém xa lúc còn sống nhưng hơn ở chỗ nghe lời, hơn nữa cho dù hư hỏng cũng không đau lòng, vì thế Ôn Văn chuẩn bị dùng con rối này để dò xét hư thật của viện bảo tàng kia.

"Một cũng được, giao nó cho tao, tao cần nó đi làm một chuyện."

Từ Hải gật đầu, mở cái hộp kiểu quan tài ở bên cạnh tủ trưng bày, bên trong là một ác ma cả người bao trùm lông đen, trên đầu là cặp sừng sơn dương.

Từ Hải giới thiệu với Ôn Văn: "Con ác ma này lúc còn sống có khả năng điều khiển thi thể, mà bây giờ sau khi bị tôi chế tạo thành con rồi, nó biến thành cái xác bị điều khiển."

"Kỳ diệu là khả năng điều khiển thi thể của nó vẫn giữ được một chút, vì thế ngài có thể thông qua nó để điều khiển cái xác khác...."

Ôn Văn gật đầu, anh không quá quan tâm tới chuyện ác ma có năng lực gì, dù sao thì anh cũng chỉ dùng nó như con chốt thí mà thôi.

Vì thế Ôn Văn bỏ năng lực tạo hình chất lỏng đi, đổi thành điều khiển con rối, búng tay một cái, con rối ác ma sơn dương đen kia liền đứng dậy, động tác cứng ngắc đứng ở bên cạnh Ôn Văn.

"Lại lấy một mớ mảnh kim loại hình dạng bài tây tới đây, ta cần dùng."

Không có khả năng tạo hình chất lỏng, Ôn Văn đương nhiên cần có chút vũ khí để phát huy khả năng phi tiêu bài tây, khách quan mà nói bài tây kim loại sẽ hiệu quả hơn bài tây bằng nước rất nhiều.

Chuẩn bị xong con rối dùng để dò xét, Ôn Văn cũng muốn hóa trang cho mình một chút.

Ngộ lỡ như cần chính bản thân Ôn Văn lên sân khấu, anh không thể dùng hình dạng thật của mình, vì thế cần phải dùng một lớp áo may ô.

Khả năng của vô diện ma, cho dù không tiến hành mô phỏng thì cũng có thể tự do thay đổi hình dạng.

Sau khi suy nghĩ một chút, Ôn Văn để thân hình của mình trở nên vai u thịt bắp một chút, da đen như then, mắt to như đèn pha, hàm răng trắng nhỏ biến thành răng cưa cá mập.

Siu gương nhìn một chút, Ôn Văn thỏa mãn gật đầu, dáng vẻ này tuyệt đối không có ai có thể nhận ra anh.

"Kế tiếp, để tao xem thử xem nơi gọi là viện bảo tàng quý hiếm đệ nhất liên bang này rốt cuộc ẩn chứa thứ gì ở bên trong!"

...

Vắt khô khăn lau để qua một bên, dùng khăn trên vai lau mồ hôi, Kiều Khôn cần cù dọn dẹp vệ sinh cả viện bảo tàng.

Mặc dù hắn chỉ là một người học việc nhưng cũng có vô số phương pháp nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ viện bảo tàng.

Nhưng tự mình dọn dẹp mới biểu hiện được sự tôn trọng của hắn đối với viện bảo tàng, và sự kính nể đối với kiến thức.

Tuy Kiều Khôn vẫn luôn cười nhạt với những truyền thống này, nhưng nếu hắn muốn trở thành 'học sĩ' thì nhất định phải tuân thủ những quy củ cũ kỹ này trong kỳ thực tập.

Mỗi người học việc khi thực tập sẽ quản lý một tòa kiến trúc đặc biệt.

Nơi Kiều Khôn quản lý là viện bảo tàng, theo hắn biết thì còn thư viện, ống khắc ký hiệu, phòng triển lãm tài liệu.

Nói là quản lý, kỳ thực Kiều Khôn chỉ là người hầu của tòa nhà này mà thôi, viện bảo tàng sẽ dành cho hắn những quyền hạn nhất định, mà hắn cần dùng quyền hạn này để hỗ trợ viện bảo tàng hoàn thành sứ mạng của mình.

Một ngày nào đó khi hắn gây ra sự cố, viện bảo tàng sẽ thu hồi quyền hạn, sẽ có nhân vật lớn tới tiếp quản nơi này, mà hắn cũng sẽ mất đi tư cách trở thành học sĩ.

Đương nhiên đối với Kiều Khôn mà nói, đây chỉ là một lần dạo chơi mà thôi, cha của hắn là một 'giáo sư', chỉ cần hắn từng bước đi tới, tiền đồ nhất định sẽ rất sáng chói.

Thời gian thực tập còn không tới một tháng sẽ kết thúc, vừa nghĩ tới chuyện sau khi chính thức trở thành 'học sĩ' sẽ được tiếp xúc với những kiến thức mới, Kiều Khôn liền kích động tới mức chỉ hận không thể nhảy dựng lên.

Hắn đã sớm hiến dâng tất cả của mình cho kiến thức và trí tuệ, cố gắng có được càng nhiều kiến thức cấm kỵ hơn, đây chính là số mệnh đời này của hắn.

Chỉ là hắn có chút không hài lòng, mỗi thứ bên trong viện bảo tàng này đều là báu vật, nhưng hắn chỉ có thể nhìn mà không thể dùng, tất cả quyền sử dụng đều thuộc về bản thân viện bảo tàng.

Giống như hai tháng trước, tuy trong lòng hắn rất bất mãn nhưng chỉ có thể đưa trái tim ẩn chứa sức mạnh mạnh mẽ kia cho một người bình thường vụng về.

Nhưng hết thảy bất mãn này Kiều Khôn chỉ ẩn giấu trong lòng, không biểu lộ ra ngoài.

Đột nhiên hắn ngừng suy nghĩ, nhìn ra ngoài cửa chính viện bảo tàng, nơi đó có một bóng đen ẩn mình trong bóng râm chậm rãi tiến tới gần.

0.10262 sec| 2409.492 kb